"Mưa về trên khúc hát
Lắng u buồn đợi bóng hình ai
Như tìm về thoáng hương xa
Con đường giờ là kỷ niệm
Giọt sương lặng lẽ bên em
Đọng trên đôi mắt vô tư
Để buồn cho con phố nhỏ
Để một người đến vấn vương....."
Những cơn mưa đã nhiều lần làm tôi xao xuyến, cảm giác không tài nào cưỡng lại được. Năm nay lại có những cơn mưa trái mùa, đẹp biết bao khi nhìn con phố nhỏ tắm mát dưới những hạt mưa, tầm mắt nhòe đi trước ngàn ngàn tinh thể long lanh, lấp lánh trong nắng chiều vàng nghệ. Tôi như kẻ si tình chìm đắm trong một không gian lãng mạng ngày valentine mà chính người tôi yêu đã tạo nên, mưa!
Yêu sao những hàng cây, góc phố, con người rộn rã dưới cơn mưa. Tán lá xanh rùng mình trong gió tạo âm thanh xào xạc mà xuyên vào tim người thưởng thức, bản nhạc thiên nhiên, tâm hồn người ta cũng như rung rinh khi nghe tiếng mưa, mát lạnh khi cơn gió bất chợt thổi mạnh mang hạt mưa phất qua trên khuôn mặt, tôi mỉm cười.
Góc phố chiều này thêm phần cổ kính và huyền hoặc dưới cơn mưa màu nhiệm, phải chi là một họa sĩ tôi sẽ vẽ thêm vào đó một vài cánh hoa rơi, chiếc lá vàng trôi theo dòng nước cuốn và kỉ niệm năm năm về trước. Tôi yêu và sợ cảm giác này lắm lắm, cái cảm giác gợi về kỉ niệm, tôi cũng đã từng thấy những cơn mưa thế này, trên từng ngõ ngách mình đang sống tôi không muốn nhớ về em. Chậc! Tôi và em không liên lạc cũng đã năm năm rồi ấy nhỉ? Nhớ lắm không quên được từng chiều học thêm nhạt nhòa trong mưa, em và tôi, và nói đúng hơn là cả lớp học thêm dầm mưa, đạp xe về nhà mà lòng dâng bao niềm vui khó tả.Sao khi xưa vui như thế mà giờ đây chỉ mình tôi buồn bã nơi này, phải chăng niềm vui không bao giờ có thể kéo dài mãi mãi?
Hình như trong mưa người ta cũng muốn làm thi sĩ:
"Mưa, rơi, rơi, rơi, rơi, Mưa!
Lòng buồn ta nghĩ chuyện xưa
Tựa như cuộc đời trôi quá nửa
Phải chăng mưa đã rơi trong lòng..."
Không ngạc nhiên khi đã bao lần tôi đứng dưới mưa mà hét thật to tên em, rồi chạy thục mạng như muốn bắt lại những lời nói đang vọng đi, biết đâu khi ấy, tôi tìm thấy một nửa cuộc đời, biết đâu....
Cơn mưa đã bắt đầu tình yêu của tôi, dành hết cho em, để rồi tình yêu ấy khiến tôi nhiều suy nghĩ. Tôi không thể nào quên em dù đã biết sẽ mãi cách xa, cả đến khi dứt khoát, kiên quyết muốn quên thì, ôi thôi ! Mưa lại là như kẻ nhiều chuyện nhắc nhở, thì thầm bên tai bao kỉ niệm xưa cũ.
Tôi nghĩ chỉ có thể quên một người bằng cách lấp vào chỗ người ấy một tình yêu mới, thật sự thì gần như tôi đã có cảm giác với một người khác thật, cũng rung rinh khi thấy người ấy cười, cũng muốn san sẻ niềm vui, nỗi buồn và muốn che chở cô ấy, muốn yêu thương. Nhưng có lẽ tôi sai lầm, đến khi thấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy gần như gần lắm rồi thì cũng là lúc tôi nhận ra sự thật phủ phàng, tôi và cô còn xa lắm mới chạm đến tay nhau vì tính tình khác biệt. Từ bỏ, tôi cũng thấy có phần nuối tiếc nhưng biết chắc là mình làm đúng. Rồi đây, tôi ....
Trời lại mưa, tội nghiệp chắc người bạn cũ nhớ tôi nên tìm đến đây mà, đồng hành với mưa và kỉ niệm, tôi thấy mình không cô độc trên con đường dài này.
Sưu tầm
Lắng u buồn đợi bóng hình ai
Như tìm về thoáng hương xa
Con đường giờ là kỷ niệm
Giọt sương lặng lẽ bên em
Đọng trên đôi mắt vô tư
Để buồn cho con phố nhỏ
Để một người đến vấn vương....."
Những cơn mưa đã nhiều lần làm tôi xao xuyến, cảm giác không tài nào cưỡng lại được. Năm nay lại có những cơn mưa trái mùa, đẹp biết bao khi nhìn con phố nhỏ tắm mát dưới những hạt mưa, tầm mắt nhòe đi trước ngàn ngàn tinh thể long lanh, lấp lánh trong nắng chiều vàng nghệ. Tôi như kẻ si tình chìm đắm trong một không gian lãng mạng ngày valentine mà chính người tôi yêu đã tạo nên, mưa!
Yêu sao những hàng cây, góc phố, con người rộn rã dưới cơn mưa. Tán lá xanh rùng mình trong gió tạo âm thanh xào xạc mà xuyên vào tim người thưởng thức, bản nhạc thiên nhiên, tâm hồn người ta cũng như rung rinh khi nghe tiếng mưa, mát lạnh khi cơn gió bất chợt thổi mạnh mang hạt mưa phất qua trên khuôn mặt, tôi mỉm cười.
Góc phố chiều này thêm phần cổ kính và huyền hoặc dưới cơn mưa màu nhiệm, phải chi là một họa sĩ tôi sẽ vẽ thêm vào đó một vài cánh hoa rơi, chiếc lá vàng trôi theo dòng nước cuốn và kỉ niệm năm năm về trước. Tôi yêu và sợ cảm giác này lắm lắm, cái cảm giác gợi về kỉ niệm, tôi cũng đã từng thấy những cơn mưa thế này, trên từng ngõ ngách mình đang sống tôi không muốn nhớ về em. Chậc! Tôi và em không liên lạc cũng đã năm năm rồi ấy nhỉ? Nhớ lắm không quên được từng chiều học thêm nhạt nhòa trong mưa, em và tôi, và nói đúng hơn là cả lớp học thêm dầm mưa, đạp xe về nhà mà lòng dâng bao niềm vui khó tả.Sao khi xưa vui như thế mà giờ đây chỉ mình tôi buồn bã nơi này, phải chăng niềm vui không bao giờ có thể kéo dài mãi mãi?
Hình như trong mưa người ta cũng muốn làm thi sĩ:
"Mưa, rơi, rơi, rơi, rơi, Mưa!
Lòng buồn ta nghĩ chuyện xưa
Tựa như cuộc đời trôi quá nửa
Phải chăng mưa đã rơi trong lòng..."
Không ngạc nhiên khi đã bao lần tôi đứng dưới mưa mà hét thật to tên em, rồi chạy thục mạng như muốn bắt lại những lời nói đang vọng đi, biết đâu khi ấy, tôi tìm thấy một nửa cuộc đời, biết đâu....
Cơn mưa đã bắt đầu tình yêu của tôi, dành hết cho em, để rồi tình yêu ấy khiến tôi nhiều suy nghĩ. Tôi không thể nào quên em dù đã biết sẽ mãi cách xa, cả đến khi dứt khoát, kiên quyết muốn quên thì, ôi thôi ! Mưa lại là như kẻ nhiều chuyện nhắc nhở, thì thầm bên tai bao kỉ niệm xưa cũ.
Tôi nghĩ chỉ có thể quên một người bằng cách lấp vào chỗ người ấy một tình yêu mới, thật sự thì gần như tôi đã có cảm giác với một người khác thật, cũng rung rinh khi thấy người ấy cười, cũng muốn san sẻ niềm vui, nỗi buồn và muốn che chở cô ấy, muốn yêu thương. Nhưng có lẽ tôi sai lầm, đến khi thấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy gần như gần lắm rồi thì cũng là lúc tôi nhận ra sự thật phủ phàng, tôi và cô còn xa lắm mới chạm đến tay nhau vì tính tình khác biệt. Từ bỏ, tôi cũng thấy có phần nuối tiếc nhưng biết chắc là mình làm đúng. Rồi đây, tôi ....
Trời lại mưa, tội nghiệp chắc người bạn cũ nhớ tôi nên tìm đến đây mà, đồng hành với mưa và kỉ niệm, tôi thấy mình không cô độc trên con đường dài này.
Sưu tầm